• Tool Xóa Nền Ảnh
  • Photoshop
  • Kỹ Thuật
  • Phối Màu
  • Kiến Thức
  • Phần mềm
    • Tải video douyin, tiktok, facebook, youtube hàng loạt
    • Nuôi nick facebook tự động
    • Đặt lịch đăng bài fanpage
    • Gửi tin nhắn, kết bạn zalo tự động
    • Seeding livestream tiktok
  • Liên hệ
  • Tool Xóa Nền Ảnh
  • Photoshop
  • Kỹ Thuật
  • Phối Màu
  • Kiến Thức
  • Phần mềm
    • Tải video douyin, tiktok, facebook, youtube hàng loạt
    • Nuôi nick facebook tự động
    • Đặt lịch đăng bài fanpage
    • Gửi tin nhắn, kết bạn zalo tự động
    • Seeding livestream tiktok
  • Liên hệ

Bị trộm vặt: mất đồ mà… bớt ngu

Thuyenatp by Thuyenatp
07/07/2025
in Tin Tức
0
Bị trộm vặt: mất đồ mà… bớt ngu
Mục lục

    Nhà mình ở ngay một cái xóm mà dân tình hay gọi vui là xóm ba không: không cổng, không bảo vệ, không yên ổn. Nhưng bù lại, nó… vui. Vui theo kiểu xóm lao động, chiều chiều hàng xóm gọi nhau í ới, gà gáy với chó sủa hợp xướng, trẻ con chơi đánh khăng ngay giữa hẻm. Ở đây, đứa nào cũng có ít nhất một lần bị… trộm vặt, như một thứ “nghi thức trưởng thành”.

    Mình cũng không ngoại lệ. Và câu chuyện hôm ấy bắt đầu từ cái sáng đẹp trời mình dậy… thấy dép chỉ còn một chiếc.

    Thật ra, mất một chiếc dép trong xóm này là chuyện quá thường. Hôm trước cô Tư đầu hẻm còn treo nguyên cái quần Jean ướt ngoài dây phơi, hôm sau nó… biến thành cái quần đùi. Anh hàng xóm thì treo mũ bảo hiểm hẳn hoi, chớp mắt đã mất, còn sót lại cái quai. Người ta gọi đùa mấy vụ này là “trộm có tâm”, không lấy nhiều, lấy đủ xài.

    Nhưng tới lượt mình mới thấy: tâm lý mất đồ… vừa tức vừa buồn cười.
    Sáng đó mình khệ nệ xỏ đại đôi giày cũ ra quán cà phê. Vừa đi vừa cằn nhằn: “Ủa, sao người ta không lấy nguyên đôi cho đỡ lẻ?”. Xong tự trả lời: “Chắc nó cũng chỉ có một chân…”.

    Đến quán cà phê, mình gặp một ông anh trong xóm. Ổng thấy mình mang hai chiếc giày cũ sứt chỉ, hỏi:
    – Ủa, dép đâu?
    – Bị trộm rồi anh ơi.
    Ổng cười khùng khục:
    – Chào mừng chú đến với câu lạc bộ Bị Dạy Dỗ Miễn Phí.

    Nghe lạ tai, mình hỏi sao lại gọi vậy. Ổng bảo: “Ờ, lần đầu bị trộm, ai cũng tức. Nhưng mấy lần sau, thấy đồ mất dần mà cái đầu tỉnh ra dần. Biết khóa cửa cẩn thận hơn. Biết cất dép vô trong nhà. Biết mua dây xích khóa xe. Đâu phải bài học nào cũng phải trả học phí, có bài học miễn phí mà hơi… đau thôi”.

    Mình nghe cũng thấy thấm. Thật ra, vấn đề không nằm ở bọn trộm, mà nằm ở chính cái chủ quan của mình. Mình cứ nghĩ sống ở đây hoài, quen rồi, mọi người đều lành, ai mà lấy đồ của mình. Cái kiểu suy nghĩ đó mới nguy hiểm, vì nó dễ bị lợi dụng.

    Thế là tối đó, mình tự thưởng cho mình… một cặp dép mới tinh. Và lần này xỏ xong cất hẳn vào nhà. Lâu lâu ngồi nhìn đôi dép cũ lẻ loi, thấy nó buồn cười thiệt, nhưng nhờ nó mà mình biết: không có gì đảm bảo mãi mãi, kể cả đôi dép mình đã xài cả năm trời.

    Một tháng sau, cô Tư đầu hẻm bị mất chổi. Cô chửi ầm lên. Mình chạy qua, kể chuyện cũ, còn đùa: “Thôi cô, coi như nó dạy mình giữ gìn kỹ hơn”. Cô Tư nghe xong, bật cười: “Ờ, rút kinh nghiệm”.

    Cái hay của xóm lao động là vậy. Mất đồ xong, người ta không oán trách nhiều. Người ta rút kinh nghiệm. Mình thấy lạ mà hay. Như hôm nọ, anh hàng xóm còn dán tờ giấy lên cổng ghi: “Lấy rồi nhớ trả, cảm ơn”. Không biết bọn trộm đọc được không, nhưng thấy tờ giấy đó mình phì cười cả ngày.

    Sau này, mình dần quen với chuyện “mất mát”. Quen chứ không phải cam chịu. Quen để tỉnh táo hơn. Ổ khóa mua loại xịn hơn. Quần áo phơi phải canh giờ thu vô. Xe cộ cất kỹ. Và quan trọng nhất: thôi ảo tưởng. Ai tốt với mình thì tốt, nhưng đồ đạc của mình thì mình phải giữ.

    Nếu ai đó đang đọc tới đây mà cũng từng bị mất trộm, mình chỉ muốn nói: thôi đừng tức quá. Đồ mất rồi, tức giận chẳng thay đổi được gì. Thay vào đó, lo giữ cho đừng mất tiếp. Đó mới là khôn.

    Và cũng đừng quá cực đoan, nghĩ ai cũng xấu. Cuộc sống này đủ tử tế để mình còn tin vào người tốt, nhưng cũng đủ bất trắc để mình đừng ngu ngơ.

    Mấy bữa nay, đôi dép cũ mình vẫn giữ, không nỡ vứt. Nhìn nó, thấy nó như một thằng bạn già khuyên nhủ: “Mày mà chủ quan nữa, tao đi nốt”. Mình cười, xoa đầu nó, tự nhủ: “Không đâu mày. Tao lớn rồi”.

    Đời mà, có những bài học tưởng là mất, mà hóa ra lại… được.

    Được khôn ra, được cẩn thận hơn, được thấy mình hôm nay khác mình hôm qua.

    Và được cười một cái thiệt tươi khi kể lại cho người khác nghe câu chuyện… bị trộm dép.

    Tác giả: truyện hư cấu

    Previous Post

    Lần đầu đi cắm trại: tưởng chill ai ngờ… trầy trật

    Next Post

    Mưa to không có ô: cái lần ướt mà tỉnh cả người

    Next Post
    Mưa to không có ô: cái lần ướt mà tỉnh cả người

    Mưa to không có ô: cái lần ướt mà tỉnh cả người

    Discussion about this post

    Remove.vn

    Remove.vn nói về phần mềm chỉnh sửa ảnh, các kỹ thuật phối màu chỉnh màu khi thiết kế. Đặc biệt chúng tôi chia sẻ các tool xóa nền ảnh online hiện đại và tiện lợi nhất.

    Về chúng tôi

    • Giới thiệu
    • Liên hệ
    • Chính sách & bảo mật

    Chuyên mục

    • Kiến thức
    • Kỹ thuật
    • Phối màu
    • Photoshop
    • Tool xóa nền

    Bài viết mới

    Mưa to không có ô: cái lần ướt mà tỉnh cả người

    Bị trộm vặt: mất đồ mà… bớt ngu

    Lần đầu đi cắm trại: tưởng chill ai ngờ… trầy trật

    No Result
    View All Result
    • Tool Xóa Nền Ảnh
    • Photoshop
    • Kỹ Thuật
    • Phối Màu
    • Kiến Thức
    • Phần mềm
      • Tải video douyin, tiktok, facebook, youtube hàng loạt
      • Nuôi nick facebook tự động
      • Đặt lịch đăng bài fanpage
      • Gửi tin nhắn, kết bạn zalo tự động
      • Seeding livestream tiktok
    • Liên hệ